Chủ Nhật, 19 tháng 7, 2015

Người Việt Nam hay mắc 1 bệnh đó là nước đến chân mới nhảy. Thực ra thì mình hoàn toàn không đồng ý với quan điểm này. Bởi vì nói chính xác hơn phải là nước đến cổ.

Các bạn SV ra trường bằng lòng với mức lương 10 triệu/tháng tưởng đã ngon. Trong khi đó, chúng ta đang xếp hạng bét trong khu vực. LỐI SỐNG CỦA ĐA PHẦN GIỚI TRẺ NGÀY NAY LÀ BAN NGÀY THÌ ĐI LÀM, TỐI VỀ THƯ GIÃN, THU NHẬP TẠM ĐỦ ĐỂ TIÊU, ĐẾN ĐÂU THÌ BIẾT ĐẾN ĐÓ. Ban đầu mọi thứ đến thật tự nhiên. Nhưng những hành động ngày qua ngày này lặp lại hình thành nên 1 thói quen, 1 sức ì ngày 1 vững chắc theo thời gian.

Họ cứ tiếp tục như vậy cho đến khi có gia đình => nước đến chân. Có 1 đứa con => nước đến rốn. Có 2 đứa con => nước đến cổ.
Khi đó 1 số người mới thực sự bắt đầu làm 1 cái gì đó. Còn bình thường, cứ đến đâu thì đến, không cần nghĩ xa. Tại sao chúng ta không chuẩn bị từ sớm mà cứ phải chờ tới khi dồn vào đường cùng thì mới chịu thay đổi? Chuẩn bị sớm thì mọi thứ sẽ đơn giản hơn, nhẹ nhàng hơn, có nhiều thời gian hơn, thoải mái hơn.

Thế hệ trẻ VN bây giờ nhiều người sống thiếu ước mơ và đam mê quá!

***

Theo chuyên gia tư vấn chiến lược Nguyễn Hữu Thái Hòa trong buổi "Small Talk - Chuyên gia bàn về chiến lược 18/7/2015":
VN đang rất nhục. Nếu không kể mấy nước Châu Phi ra thì VN đang đứng ở đáy của giá trị nhân loại. Chúng ta là quốc gia gia công nô dịch. Một trăm năm trước, postcard 1909 không biết chọn hình gì để mô tả người VN nên đành lấy tạm hình 1 cu li:


100 năm trước, người VN hiện lên trên mặt 1 poster là cu li. Bây giờ lao động VN khác 1 chút là mặc vest, đi xe hiệu và biết chém gió. Thu nhập của người Việt vào khoảng 4-5 triệu đồng/tháng. Đây là 1 thực tế thật "hãnh diện" cho 1 quốc gia rừng vàng biển bạc và thông minh như Việt Nam.

Lao động Việt Nam đi làm việc trên những khu công nghiệp, tập đoàn nước ngoài, mức lương cao hơn bình thường. Chúng ta được gì ngoài mức lương 4-8 triệu trên khu công nghiệp? Đây là mức lương thấp nhất. Những người Hàn Quốc nhận mức lương ở nhà máy Bắc Ninh 5-7 ngàn/tháng và quản lý vài chục ngàn cu li.

Nói về doanh nghiệp, phần lớn các doanh nghiệp Việt Nam vẫn chỉ dừng ở mức đi gia công sản phẩm chứ ít có hàm lượng chất xám, lấy công làm lãi, hàm lượng trí tuệ rất thấp. Chúng ta đa phần mới chỉ dừng ở mức đào khoáng sản lên, loay hoay trong gia công nô dịch, rồi bán. Trong khi đó ở Nhật, 1 quốc gia không hề có tài nguyên, thường xuyên phải đối diện với thiên tai thì hàm lượng chất xám trong lao động của họ lại cực cao. Hàng năm Nhật đóng góp vào tổng GDP của họ 75% từ giá trị trí tuệ. Chỉ số này ở Việt Nam theo World Bank là dưới 3%. :(
***

Những SV đại học, những cử nhân, kỹ sư đang ra trường hãy sống ước mơ hơn, đam mê hơn để tốt cho chính các bạn, và cũng để Việt Nam phát triển. Bạn đèn sach 12 năm học để thi đỗ được vào ĐH, để dòng họ phải mổ dê, mổ bò ra để ăn mừng. Bạn tiếp tục cố gắng thêm 4,5 năm nữa để đèn sách và tốt nghiệp ĐH. Tổng thời gian bạn đã đầu tư cho đèn sách là 17 năm. Và mức lương trung bình của bạn trong nhiều năm trời là 10 triệu đồng.

Anh họ tôi ở quê lên HN, đi lái taxi, chả cần học hành gì, mỗi tháng thu nhập cũng hơn con số 10 triệu. Cạnh nhà tôi có 1 hàng cháo lươn Nghệ An, mỗi tháng cũng lãi vài chục triệu. Bạn có nhìn thấy vấn đề là gì không? Họ chả đầu tư gì 17 năm như bạn, nhưng thu nhập của họ lại cao hơn bạn. Có thể được học hành thì tư duy của bạn tốt hơn họ, bạn biết được đạo hàm, tích phân... nhưng nếu bạn không tận dụng những thứ đó, chỉ biết đi làm và thư giãn qua ngày thì những tri thức đó thật sự là đã phí phạm 17 năm đèn sách.

Hãy yêu những việc bạn đang làm, làm mọi thứ với tất cả cố gắng, tìm cho mình 1 ước mơ, phấn đấu vì nó. Bạn sẽ biết ban ngày phải tìm 1 công việc như thế nào để học hỏi kinh nghiệm. Bạn sẽ biết mình phải làm gì vào buổi tối để chuẩn bị cho mình những gì cần thiết, chuẩn bị sẵn sàng để sau này xây nên ước mơ của chính mình. Điều đó có ích hơn thay vì ngồi chờ đến sáng mai để 8h sáng mai lại có mặt đúng giờ, làm thợ xây, đi xây ước mơ cho 1 người khác.

Nguồn fb: Nguyễn Mạnh Trường

0 nhận xét :

Đăng nhận xét